Vậy là đã bước qua những ngày tháng chín đầu tiên. Sáng sớm mở tung cửa sổ và thấy ánh sáng ngập ngụa tràn vào phòng. Mùa thu rất đẹp, không hẳn do tôi sinh ra vào mùa thu, mà tất thảy mọi điều tốt đẹp đều đến vào mùa thu.
Ngày còn đi học, tôi có thói quen dậy sớm và lang thang cafe ở Nguyễn Du hay trà chanh Đào Duy Từ. Đó là thời điểm những cái tên còn chưa nổi tiếng. Giờ thì quán cafe ông già đã chuyển chỗ, còn trà chanh Đào Duy Từ thì cũng không còn được nhắc đến nhiều nữa. Đối với những người khá nhạy cảm như tôi, việc nhâm nhi một cốc đen nóng không đường và ngắm cuộc sống chầm chậm trôi là một kiểu hạnh phúc rất đỗi an yên.
Tôi còn nhớ mùa thu năm ấy, tôi một mình bỏ ngang mọi thứ tiền tài, công danh, tình cảm để vào Nam với hy vọng được sống cùng người phụ nữ mình yêu. Rồi ngay sau đó, cuộc đời cho tôi thấy chỉ chân thành thôi không đủ. Để rồi tôi quay lại Hà Nội và tiếp tục theo đuổi con đường học vấn của mình, và tôi thành công. Có lẽ cũng không có bước ngoặt nào lớn như thế. Sự ê chề và thất bại trong tình cảm càng khiến tôi có thêm động lực để làm việc. Thời gian ấy, tôi vẫn phải đi làm để tự trang trải học phí cho mình. Việc vừa học vừa làm khiến bản thân không còn thời gian cho những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng đó là khoảng thời gian mà tôi nghĩ, ít nhất thì mình đã hạnh phúc.
Mùa thu là mùa để thưởng thức những quả sấu chín, cốm non, hay những que kem Tràng Tiền lạnh buốt. An rất thích cốm, cũng luôn là người vòi tôi gửi hỏa tốc cốm cho An. Mặc dù một gói cốm bọc lá sen được hút chân không cũng chỉ giữ được 1 ngày. Rồi những ngày An ra Hà Nội, tôi dẫn An đi ăn kem Tràng Tiền trong cái không khí lạnh run người. Vừa ăn vừa mếu. Đó là khoảng thời gian tôi thấy mình là một người đàn ông hạnh phúc.
Mùa thu cũng là mùa tựu trường. Ngày trước, là ngày mà tôi bắt đầu phải ghi nhớ hôm nay là thứ mấy, và học môn gì. Bây giờ, vẫn phải nhớ hôm nay là thứ mấy, và học môn gì, nhưng là của gái lớn. Giang vào lớp một, cũng là bao thử thách với bố mẹ, ông bà. Mọi thứ thay đổi khá nhiều cho sự trưởng thành của con. Và cũng chẳng có thứ hạnh phúc nào bằng việc thấy lũ trẻ lớn lên.
Thu Hà Nội vẫn bình yên như thế, bản thân cứ an yên mà đón nhận. Và với tôi, một năm cũng chỉ có hai mùa: mùa thu, và chờ đợi đến mùa thu.